Hồi nhỏ sao mà
khờ quá đổi
Bắt chuồn chuồn
cắn rún mong biết lội
Đã đau còn bị
cười ngạo
Tức mình nên lén
chặt ôm cây chuối
Bập bũm mỗi đêm
riết lội cũng quen
Gái quê miền sông
nước phải xứng danh
Không như ráy cũng
không ai khi dễ
Anh thành thị về
chơi mấy bửa
Bị hớp hồn sao
trợt té xuống sông
Để người ta vội
phải ra công
Cứu sinh mạng hay
trời xui đất khiến
Gái nhà quê dễ gì
anh để ý đến
Anh tỉnh rồi ngơ
ngẩn nghĩ gì thêm
Một đời thường cô
gái quê lọ lem
Chương Hà
No comments:
Post a Comment