Saturday, December 30, 2017

HẮT HIU ĐỜI NHAU


HẮT HIU ĐỜI NHAU

Mình lấy nhau chẵng đặng
Bỏ thì không nỡ
Thôi đành hiu hắt đời nhau
Bên đó bên nầy, đành đoạn khổ đau
Nhớ nhau đứt ruột
Thương nhau gan xàu
Con chim nhạn lẽ bạn thống thiết
Ô thước quạ khó bắt nhịp cầu
Mưa ngâu cứ tầm tã
Mịt mờ không thấy nhau đâu
Đó bởi trời xui khiến
Đôi ta duyên cạn tình sâu
Em với anh xa xăm cách trở
Thôi thì phải cố nén lòng sầu

Chương Hà

Friday, December 15, 2017

THUYỀN TRĂNG





THUYỀN TRĂNG

Đêm nay trăng sáng quá.
Mình cùng ngắm trăng cho phỉ dạ.
Thuyền xuôi nước tay chèo trở nhẹ.
Gác mái chút đi cho thư thả,
Để anh đun pha ấm trà xanh.
Mình lại đây ngồi cạnh bên anh.
Trăng soi tỏ tóc mình óng ả.
Ngàn tơ vàng rũ bay trong gió.
Nhâm nhi trà anh ngỡ tựa Hằng Nga.
Trăng mơ màng ghi dấu chỉ tình ta

CH 9-16

THẤP CAO





THẤP CAO

Vừa thấp lùn, lại quê một cục
Hổng sợ chi chồng thấp vợ cao
Đủa so le coi được hay sao
Đi với nhau vò đầu , víu cổ
Dừa nước với dừa xiêm khác cở
Tui hổng ưng cứ ép làm gì
Để thiên hạ dèm pha, đàm tiếu
Ngắn cả khúc mà không chịu hiểu


Chương Hà

TẬP LỘI





Hồi nhỏ sao mà khờ quá đổi
Bắt chuồn chuồn cắn rún mong biết lội
Đã đau còn bị cười ngạo
Tức mình nên lén chặt ôm cây chuối
Bập bũm mỗi đêm riết lội cũng quen
Gái quê miền sông nước phải xứng danh
Không như ráy cũng không ai khi dễ
Anh thành thị về chơi mấy bửa
Bị hớp hồn sao trợt té xuống sông
Để người ta vội phải ra công
Cứu sinh mạng hay trời xui đất khiến
Gái nhà quê dễ gì anh để ý đến
Anh tỉnh rồi ngơ ngẩn nghĩ gì thêm
Một đời thường cô gái quê lọ lem
Chương Hà


QUÊ TRONG NỖI NHỚ



QUÊ TRONG NỖI NHỚ

Nhịp cầu tre hòa tiếng võng đưa
Câu đưa em ,lơi lả giọng hò
Vọng trống đình, rót sầu vọng cổ
Sáo vi vu thanh thoát đồi khuya
Ôi nhớ thuở hồn nhiên tuổi dại
Mái chèo khua nước giập be thuyền
Trăng tỏ rạng tắm dòng sông bạc
Ngộp ruộng sình hiu hắt gió ngang
Chó sủa khan,hiệp gà gọi sáng
Ếch uềnh oang, bìm bịp kêu chiều
Miểu xanh rêu, trúc uốn liêu xiêu
Thổ địa mẻ gốc đa lỏng chỏng
Vét ao cạn trưa hè cháy bỏng
Ruộng rì rào lúa trổ đòng đòng
Rưng rức quê hương đậy sóng lòng
Bão bùng hồn đêm thâu trắc trở
Sương sủng ướt thòng dây cứt quạ
Bình bát vàng giấu mỏ chim sâu
Con kinh đục vòng ôm quốc lộ
Lăn miệt mài lục tỉnh xe đò
Thồ thổ mộ rẽ suông xóm rẫy
Chở khẩm từng chất ngất hồn thơ
Anh ở đó thương em nơi đó
Thắm lòng nhau tình đất quê mùa




Chương Hà

NGHỈ NGƠI



NGHỈ NGƠI

Thóc đập rồi đổ đầy bồ lúa
Thôi tới hồi mình ngơi nghỉ đi anh.
Có thì giờ em vá áo cho xong,
Anh mặc đở chờ tới khi bán lúa.
Năm nay trúng mùa, sắm bộ quần áo mới.
Bơi xuồng ra chợ, cho em ăn một bửa no chơi.
Cả năm tròn, thèm hủ tíu quá anh ơi.

CH

NẮM TAY


NẮM TAY

Úi chà ai mà dám níu tay
Sợ anh nắm rồi không chịu thả
Em quê mùa nên xin xá xá
Cúi đầu nguýt nhẹ cái làm duyên
Tây tà gì đâu mình phận quê hèn
Theo lẽ ông bà lệ thường dạy dỗ
Xin nắm bàn tay là đòi gì đó
Chưa chắc gì thì hổng được đâu
Phải từ từ hiểu thấu lòng nhau

2016